[Giađình] Rơi nước mắt khi chứng kiến mẹ bấm điện thoại để gọi lên… thiên đường
Sau khi bố mất, dù có thế nào thì mẹ cũng không
chịu theo anh lên thành phố để sống. Anh sợ mẹ cô đơn nên mua cho mẹ một chiếc
điện thoại đề phòng mỗi khi có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh. Mẹ do dự
rất lâu rồi mới chịu nhận. Anh biết mẹ nhận nhưng rất miễn cưỡng. Cứ nghĩ đến
việc mẹ một mình một căn phòng lạnh lẽo, không có người nói chuyện, anh vô cùng
xót xa.
Mặc dù đã có điện thoại nhưng mẹ rất ít khi gọi
điện thoại cho anh. Anh lúc nào cũng để bụng nơi mẹ, anh lo lắng lúc mẹ đổ bệnh
không có ai chăm sóc nên nhờ cô hàng xóm để ý hộ, mấy lần về thăm nhà rồi
khuyên mẹ bán nhà đi lên thành phố ở cùng nhưng mẹ nhất quyết không chịu.
Người trong làng ai ai cũng ngưỡng mộ mẹ anh vì
có một người con hiếu thuận như thế. Hết lần này lượt khác khuyên bảo, mẹ anh
vẫn không chịu đi, mẹ bảo rằng ở đây mấy chục năm quen rồi, hơn nữa, bố anh mới
mất, trong mơ mẹ thường thấy bố về. Nếu bây giờ mẹ chuyển lên thành phố thì nhỡ
may bố anh về thăm lại không thấy ai. Nghe mẹ nói vậy, lòng anh xót xa bội
phần.
Cuối tuần anh lại về thăm mẹ, cô hàng xóm nhẹ
nhàng kéo anh lại và nói với anh rằng có một ông thầy giáo nọ muốn về sống
chung với mẹ anh, về già hai người đều có nơi nương tựa.
Anh biết rằng vợ của bác ấy cũng qua đời trong
một vụ tai nạn giao thông vào năm ngoái, con của bác cũng đi làm việc xa, ở nhà
cũng chỉ có một mình bác ấy sống.
Anh thấy đó cũng là một ý kiến hay, nhưng không
biết mẹ nghĩ thế nào, liệu mẹ có đồng ý hay không, anh không dám mở lời.
Cô hàng xóm có nói rằng: “Cô cũng đã gợi ý cho
mẹ cháu rồi nhưng bà ấy một mực nói rằng không quên được bố cháu. Người mất rồi
không thể sống lại được nữa, mẹ cháu vất vả một đời rồi, hà tất lại phải làm
khó mình như thế nữa!”.
Trước khi lên thành phố, anh cũng không nói gì
với mẹ về việc của bác thầy giáo kia. Về thành phố không lâu, anh nhận được điện
thoại của cô hàng xóm, cô nói rằng thì ra mẹ anh không chịu về chung sống với
bác thầy giáo là vì bà đã có người khác.
Anh cũng mừng cho mẹ, chỉ cần mẹ vui vẻ là anh
cũng vui rồi.
Hôm sau anh về thăm mẹ, anh không nhắc gì đến
chuyện cô hàng xóm nói với anh cả. Tối hôm đó, anh không ngủ được và anh nghe
bên phòng mẹ hình như đang có tiếng mẹ nói chuyện với ai đó. Anh cố gắng để
nghe, hình như mẹ đang nói chuyện điện thoại với ai đó, mẹ dặn trời lạnh nhớ
mặc thêm áo khoác, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân…
Trong lòng anh thấy ấm áp vô cùng nhưng nước mắt
rơi xuống lúc nào không hay, từ nay về sau mẹ đã có người để dựa dẫm, trò
chuyện, mẹ sẽ không còn cô đơn nữa.
Một lúc sau, anh vẫn còn nghe tiếng mẹ nói.
Bỗng nhiên, nước mắt anh rơi xuống như mưa, anh
kịp đưa tay bịt chặt lấy miệng, anh sợ khóc to mẹ sẽ nghe thấy. Thì ra, mẹ dùng
điện thoại để gọi cho bố ở trên thiên đường, dặn dò bố. Anh tin rằng, bố ở trên
thiên đường nhất định sẽ nghe thấy.
Hôm sau, anh chưa vội về thành phố mà nói với mẹ
rằng: “Mẹ à, từ nay về sau con sẽ thường xuyên về nói chuyện với mẹ, mẹ sẽ
không còn cô đơn nữa. Tối đến, con sẽ cùng mẹ gọi điện thoại lên thiên đường
hỏi thăm bố nhé!”.
Một thế giới
0 nhận xét:
Đăng nhận xét