[Truyện ngắn] Xa nhau để mai ta yêu nhau
Đêm giao thừa, điện thoại tôi đổ chuông
nhưng không phải tin nhắn đến cũng không phải ai gọi đến mà chỉ là lời nhắc nhở
mà tôi đã cài vào điện thoại từ lâu lắm rồi. “Em chỉ đồng ý làm bạn với anh ba
năm thôi đấy! Nếu sau ba năm anh không về Việt Nam thì em nhất định sẽ sang tận
Pháp để tìm anh. Em luôn đợi anh tại nơi tình yêu của chúng ta bắt đầu.” – Đó
là lời tạm biệt của tôi dành cho anh.
Tôi luôn nhớ, không thể nào quên.
Tôi chẳng thích ai gọi tôi là “con nít”
cả. Nhưng từ khi tôi gặp anh, anh luôn gọi tôi như thế. Bỗng chốc tôi nhận ra
“con nít” cũng hay hay, mặc cho tôi đã 17 tuổi.
- Con nít, đi chơi với anh nếu có mệt
thì phải nói để anh cõng nhé!
- Con nít, nếu muốn làm người lớn thì
không được nhõng nhẽo.
- Con nít…
- Con nít…
- Con nít…em có yêu anh không?
Mặt tôi bỗng đỏ ửng lên rồi nhẹ nhàng
gật đầu đồng ý.
Những ngày hè rảnh rỗi, tôi và anh lang
thang bên nhau suốt những con phố dài đầy nắng. Tôi cũng không biết là tôi
thích đi bộ hay là vì thích đi cạnh anh để vờ mỏi chân, để được anh cõng. Tôi
cũng không biết là tôi có thật sự là con nít hay không nhưng chỉ khi nào được ở
bên cạnh anh tôi mới thích vờ giận vu vơ mà thôi. Mùa hè, những cơn mưa cũng
lắm tinh nghịch. Ngày nào mưa cũng đến để cho tôi lạnh và được anh ôm vào
người. Cứ như thế, những ngày hè trên mấy con phố cứ dài ra như bất tận cùng
với những nụ cười giòn tan của tôi và anh, một mùa hè lướt êm trên cảm xúc
những ngòn ngọt của hai người đang yêu để rồi có một kì nghỉ kết thúc để có một
người ra đi và để có một người ở lại. Chẳng biết Promise me ở đâu lại vang lên
ngay lúc, chiếc xe dần mất hút đưa anh về lại Sài Gòn.
“Just promise me, you’ll wait for me. Cause I’ll be saving all my love for you. And I will be home soon …I will be home soon…I will be home soon …”
“Just promise me, you’ll wait for me. Cause I’ll be saving all my love for you. And I will be home soon …I will be home soon…I will be home soon …”
Tạm biệt mùa hè, tạm biệt anh!
Thành phố bên sông Tiền vẫn vẹn nguyên
những kỉ niệm của hai đứa chúng tôi.
nho anh
Một ngày cực kì nhàm chán, tôi tìm lại
những con phố đã từng đi qua. Phố ngày xưa ấy, vẫn dài bất tận với những hàng
hoàng hạ vàng lung linh trong nắng. Tôi dừng lại và ngồi xuống ghế đá trông ra
bờ sông. Những ảo ảnh ngọt ngào ngày trước cũng như dừng lại và ngồi cạnh tôi
một cách lặng lẽ. Con sông Tiền với những cơn gió khô khốc ngày nào làm mái tóc
tôi rối. Rối tung, nhưng chẳng còn đôi bàn tay ấm áp vuốt lấy như khi xưa. Bởi
vì tôi và anh đã chia tay. Anh bảo tôi đừng nghĩ về anh nữa, đừng nghĩ về những
ngày đã từng bên nhau và cũng đừng hi vọng vào ngày mai như ngày nào đã từng hi
vọng. Anh nói không thể ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ và sẻ chia cùng tôi nên
không phải là người bạn trai hoàn hảo mà tôi từng ao ước. Anh nhường lại vị trí
ấy cho một người con trai khác xứng đáng hơn anh. Anh chấp nhận quay về vị trí
của một người bạn…rồi như thế anh sang Pháp. Không một lời hứa sẽ trở về.Anh
rời xa Việt Nam, xa con sông Tiền đầy gió, xa những lời yêu thương đã từng nói
với tôi. Anh có cách suy nghĩ của một chàng trai hiện đại nên quyết định sang
Pháp và thực hiện hoài bão ước mơ. Anh là người thông minh đầy bản lĩnh và tài
năng nhưng tất cả những điều đó vẫn không thể giúp anh nhận ra người bạn trai
hoàn hảo mà tôi từng ao ước là ai. Anh ngốc quá!
Rẽ vào coffee MiMoSa, nó vẫn ấm áp như
cái lần đầu tiên tôi và anh đến đấy, chỉ có lòng tôi chẳng còn cảm thấy ấm áp
như khi xưa. Tôi gọi một tách cà phê phin không đường như hôm nào. Bất giác,
tôi nhớ đến câu nói của anh: “Con nít không được uống cà phê”. Bỗng tôi nhẹ nở
một nụ cười vì tôi có phải là con nít nữa đâu. Ngồi hàng giờ trong quán, tôi
chẳng làm gì ngoài việc kéo hết những kí ức xưa trở về.
Cây đàn piano này, anh đã cầm tay tôi và
chỉ cho tôi đàn...
Tại cái bàn này, anh đã ngồi chờ tôi khi
tôi dỗi mà không đến.
Chỗ này,...
Ở góc kia, ...
Đằng kia,...
Đằng kia nữa,...
Và cả đằng kia nữa,...
Tôi nhớ lại từng điều giản đơn nhất,
từng nụ cười, từng ánh mắt… nhớ thêm lần nữa để gọi nó là lần nhớ cuối cùng
trước khi buộc lòng mãi mãi phải quên nó đi. Vị đắng của cà phê bỗng thấm sâu
đến nhói lòng. Tôi tựa đầu vào ô cửa kính trong veo và đánh rơi những giọt nước
mắt.
Promise me lại vang lên: “When I go away
I miss you, and I will be thinking of you, every night and day…”. Bài hát ấy đã
đỗi thân quen với tôi. Rồi trời kéo mây. Mưa! Từng hạt mưa bất chợt táp vào ô
cửa kính nơi tôi đang ngồi. Từng hạt mưa, rơi…rơi…và rơi! Chưa bao giờ tôi có
cảm giác trống rỗng và chơi vơi đến như thế.
Những mùa hè cứ nối tiếp nhau đến đến và
đi đi.
Đã bao nhiêu ngày tháng đi qua rồi nhỉ?
Tôi cũng không biết nữa. Từ ngày chia tay nhau, tôi đã thôi đếm ngày tính đêm.
Với tôi, ngày nào cũng tẻ nhạt như ngày nào thôi.
Băng qua một khoảng thời gian dài, tôi
cũng rời xa con sông Tiền để đến với Sài Gòn ồn ào, tấp nập. Giờ đây, tôi đã
thành cô sinh viên của một trường đại học. Tôi cũng chẳng còn nhớ trong quá khứ
đã từng nghĩ về anh như thế nào. Vì phần lớn thời gian, tôi lao vào học và học
miệt mài nhằm tìm kiếm một cái học bổng nào đó thậm chí là bán phần cũng được,
nhưng phải là ở Pháp. Tôi phải dậy từ rất sớm để luyện cách phát âm. Ngày này
sang ngày nọ, ngày nọ nối tiếp ngày kia, không một ngày nào tôi cho phép bản
thân được nghỉ ngơi. Cứ như thế ba năm trôi qua là ba năm thật khó khăn và lắm
gian nan đối với tôi. Lắm lúc, chen chân trong mớ thách thức, áp lực của cuộc
sống những nụ cười của anh ngày nào bỗng hiện lên và vây lấy tôi. Lúc ấy, khóe
mi tôi bỗng cay cay.
Hôm nay tôi lại về đây, về lại thành phố
nhỏ nơi bắt đầu tình yêu giản đơn của tôi để giã từ một năm dài vất vả. Đồng hồ
chỉ mới điểm 21 giờ và còn đến hơn 3 tiếng đồng hồ nữa thì pháo hoa mới vụt
tung trên bầu trời để chào đón sinh nhật tôi. Mẹ tôi thường bảo rằng, tôi may
mắn lắm mới được mọi người đón mừng sinh nhật bằng pháo hoa như thế. May mắn ư?
Không hẳn thế! Vì đã hơn 20 năm nay có khi nào mà sinh nhật tôi có bạn bè đến
dự đâu. Có lẽ tại vì tôi sinh ra vào cái ngày mà mọi người quây quần bên gia
đình nên chẳng ai thèm đến chúc mừng tôi. Ngày xưa ấy thì có anh nhưng bây giờ
anh đâu?
Tôi cố chen vào dòng người đông đúc trên
phố để hòa vào không khí rộn rã và náo nhiệt của ngày tết. Những tiếng nói rôm
rả, những nụ cười giòn tan và cả những tiếng còi xe inh ỏi. Tất cả tạo nên một
thứ âm thanh hỗn tạp làm ồn ào sôi nổi cả một thành phố vào đêm giao thừa. Ngồi
một mình trong vườn hoa thành phố, những kỉ niệm ấm áp ngày nào cứ hiện ra chực
chờ trước mắt tôi. Bao nhiêu người đi qua sao tôi không nhớ mà tôi mãi nhớ về
anh. Ngay cả khi trong những cơn đau khi tôi phải nhập viện vì cơn đau dạ dày,
tôi vẫn biết tôi đã gọi tên ai trong nước mắt. Tôi đứng tựa vào một gốc cây
hoàng hạ rồi ngước nhìn mọi thứ xung quanh. Có những đôi đang yêu đứng cạnh
tôi. Họ ngồi cạnh nhau, tựa đầu vào nhau cùng chờ xem pháo hoa. Tôi ước chi lúc
ấy có anh bên cạnh. Tôi muốn được tựa đầu tôi vào bờ vai rắn chắc của anh, muốn
được bàn tay ấm áp ấy ôm vào người. Cảm giác hạnh phúc ấy là như thế nào? Đã
bao năm tôi đã đứng đấy đợi anh, có bao giờ anh xuất hiện, có bao giờ tôi hiểu
được cái cảm giác ấy ra sao. Đợi, đợi mãi, mặc cho đã chừng ấy thời gian trôi
qua tôi đã không còn biết anh đang ở nơi nào bên phương Tây xa lạ kia.
Paris
0 giờ - 0 phút - 0 giây.
Pháo hoa lại vụt sáng trên bầu trời.
Xung quanh tôi những tiếng reo hò, tiếng chúc nhau năm mới đầy hạnh phúc.
Chợt điện thoại tôi rung lên, không phải
tin nhắn cũng không phải là ai gọi đến mà chỉ là lời nhắc nhở mà tôi đã cài vào
điện thoại lâu lắm rồi. Mấy ngày tết qua đi, tôi quay trở về Sài Gòn tiếp tục
học tập và đợi chờ một niềm hi vọng nào đó. Mọi người trên đời này thường bảo:
"Sẽ không có việc gì trở thành hiện thực nếu như ta chỉ biết hi vọng và
đợi chờ”. Nhưng với tôi không có hi vọng và đợi chờ thì làm gì có phép màu cổ
tích.
Xuân qua đi, hè đến, thu về và đông
sang, bốn mùa với cùng một cảm xúc của tôi cứ nối tiếp nhau kéo dài như bất
tận.
Một ngày, Sài Gòn vào thu với bầu trời
xanh trong vắt, nắng giòn tan. Một sáng chủ nhật yên bình, tôi kéo chiếc vali
bước nhanh ra sân bay và cầm trên tay là chiếc vé máy bay sang Pháp. Những
người tiễn tôi ở sân bay ai cũng biết tôi sang Pháp vừa tham gia khóa học ngắn
ngày và vừa tìm kiếm một người. Chắc chắn là như thế nên ai cũng tặng tôi một
nụ cười đầy may mắn. Bước nhanh về phía thang máy đang chầm chậm đi lên, những
bậc cầu thang đi lên như cuốn tôi dần xa Việt Nam nhưng gần hơn với Pháp. Mùa
thu Việt Nam. Mùa thu Pháp. Nhưng vẫn ấm áp cả thôi.
Trên những con phố của xứ lạ vẫn có chút
gió lành lạnh nhưng không giống như cái lạnh của gió sông Tiền vẫn thổi bên tôi
ngày trước. Hai ngày trước khi khóa học kết thúc, giữa một Paris cổ kính có một
câu nói tiếng Việt vang lên nhưng chỉ có riêng hai người hiểu.
“ Con nít…anh yêu em!”.
*
Xa nhau, đôi khi chỉ là tạm dừng chứ chưa hẳn là kết thúc.
Xa nhau, để học cách yêu thương và học
cách tìm về với nhau.
Xa nhau, để mai ta yêu nhau.
Phải không anh?
ST
0 nhận xét:
Đăng nhận xét