Đang loay hoay với một loạt
bài tập chưa biết phải giải quyết thế nào vì toán là môn nó học yếu nhất. Đau
đầu quá đi thôi…
Điện thoại vang lên báo tin
nhắn đến. “Muộn rồi ai còn nhắn tin giờ này không biết” – nó càu nhàu.
Thì ra chị dâu nhắn tin à.
– Em ơi! Cuối tuần em có về
nhà được không?
– Em đang thi học kì chị ạ,
bài vở lung tung nên chắc chưa về được. Có việc gì không chị?
– Mẹ đau không có ai lo
việc nhà, chị chỉ chạy qua chạy lại bên mẹ có ít thời gian thôi.
– Dạ, vậy em sẽ về.
Nghe đến mẹ nước mắt nó cứ
trào ra, nó cố kìm nén nhưng không được.
Anh chị có nhà riêng rồi,
còn phải lo làm việc, lo cho hai đứa con nhỏ nữa thời gian đâu mà lo cho mẹ? Nó
nghĩ mình phải về.
Là con út nên mẹ thương nó
lắm, có thứ gì cũng để dành cho nó. Nó nhớ mẹ quá… Ở quê quanh năm ba mẹ chỉ
biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời để làm lụng kiếm từng đồng tiền nuôi nó
ăn học. Sáng sớm, mẹ đã ra đồng khi ông Mặt Trời còn chưa thức giấc, có những
ngày mùa gặt đến tối mịt mẹ mới về. Nó muốn giúp mẹ nhưng chẳng làm nổi những
công việc tay chân đó vì người nó ốm yếu, nhỏ và mảnh mai lắm. Mẹ thương nó nên
không cho làm, nó chỉ giúp mẹ được những công việc lặt vặt ở nhà.
Là con gái nên nó ít kể
chuyện với ba, có chuyện gì nó đều nói với mẹ. Mẹ như là một người bạn của nó
vậy – một người bạn rất đặc biệt.
Hồi nó học phổ thông mẹ
muốn nó được như bạn bè nên cho nó đi học thêm. Nó chẳng chịu đi vì thương mẹ
làm việc vất vả lại còn lo tiền cho nó đóng học thêm nữa thì mẹ khổ hơn. Mẹ
khuyên thế nào nó cũng không đi. Mẹ khóc… khóc không phải vì cực khổ hay vất vả
trong công việc mà là khóc vì mẹ thương nó.
Đời mẹ cực khổ thì phải
chịu thôi con ạ. Nhưng dù có thế nào mẹ cũng phải cho con ăn học đến nơi. Một
chữ bẻ đôi mẹ cũng không biết vì năm xưa nhà ngoại nghèo lắm nên mẹ không được
đi học….
Mẹ kể cho nó chuyện hồi
xưa, chuyện bà nội nó bị giặc bắn chết oan, chuyện mẹ phải đi củi để bán kiếm
tiền, mẹ đi ở cho người ta để kiếm tiền giúp ông bà ngoại, rồi chuyện bà ngoại
mất sớm vì bệnh tật, chuyện mẹ đi phát rẫy gặp bom nên bị thương nặng phải nằm
bệnh viện sáu tháng không có ai chăm sóc … Nó nghẹn ngào khi nghe mẹ kể. Nó đã
khóc lúc nào không biết. Nó thương mẹ biết nhường nào khi cuộc đời của mẹ chưa
có lấy một ngày sung sướng.
Cuối cùng nó cũng đồng ý đi
học thêm, nó cố gắng học tốt để mẹ vui lòng. Rồi đến năm cuối cấp ba, bạn bè
làm hồ sơ đăng kí vào các trường kinh tế, ngoại ngữ để thi thì nó lại chọn
trường sư phạm. Hồi nhỏ nó ước ao được làm cô giáo để dạy từng con chữ cho bọn
nhỏ. Bây giờ, nó càng quyết tâm hơn vì mẹ. Mẹ là động lực cho nó phấn đấu.
Nó tốt nghiệp 12 rồi thi
đại học. Cuối cùng cái ước mơ làm cô giáo của nó cũng sắp được thực hiện vì nó
đã là sinh viên của trường đại học sư phạm. Ngày nhận lấy giấy báo nhập học cả
nó và mẹ đều khóc. Mẹ khóc vì sung sướng… con mẹ đã rất cố gắng. Nó khóc vì vui
mừng, khóc vì thương ba mẹ lại thêm gánh nặng khi nó đi học xa nhà.
Những ngày đầu xa nhà, nó
buồn lắm, thứ gì cũng lạ lẫm. Cứ nhớ nhà, nhớ mẹ, thương mẹ rồi nó khóc hoài.
Lúc đó không có mẹ để chia sẻ vui buồn thế là nó mua một quyển sổ ghi nhật kí.
Nó ghi lại những gì xảy ra với nó, nó viết như đang nói chuyện với mẹ. Có hôm
đang viết nó lại nhớ rồi khóc… khóc ướt nhem cả trang giấy.
– Mẹ ơi!
– Mẹ ơi!
– Bé về rồi à con? Sao
không ở lại thi xong rồi về?
– Dạ, con tranh thủ về vài
hôm rồi con lên thi cũng được mẹ ạ. Mẹ thấy trong người thế nào rồi ạ?
-…
– Thôi con đi cất đồ đã mẹ
nhé! – Nó cố cười và quay đi như không muốn cho mẹ thấy mắt nó cay cay và nhòa
đi…
Trước mặt ba mẹ nó luôn tỏ
ra là người mạnh mẽ, cứng rắn để ba mẹ thấy an tâm hơn khi nó sống xa nhà.
Về bên gia đình hai ngày
cuối tuần mà nó thấy nhanh quá, cứ ngỡ như hai tiếng đồng hồ vậy. Ngày nó đi
học, mẹ gói ghém biết bao nhiêu thứ cho nó mang theo, nào là rau, chuối, bí… Mẹ
bảo con cứ mang theo, toàn là những thứ của nhà mình làm ra hết, không thuốc
trừ sâu gì cả. Ba đưa nó ra bến xe để đi, nó chỉ chào mẹ và quay đi thật nhanh.
Đi đường ba dặn dò đủ điều: Con cố gắng học, ở nhà đã có ba. Đi đường phải cẩn thận.
Nhớ ăn uống và giữ gìn sức khỏe. Đừng thức khuya, dạo này con ốm quá… Nó ngồi
sau và chỉ trả lời dạ, vâng. Ra bến xe rồi, ba về kẻo mẹ trông. Ba quay xe đi
rồi… Nó đứng đó nhìn đến lúc bóng ba khuất xa và mắt nó lại nhạt nhòa.
Thấm thoát đã 4 năm rồi,
bây giờ nó đã là sinh viên năm cuối. Mỗi lần về thăm nhà nó lại thấy khuôn mặt
mẹ nhiều nếp nhăn hơn. Giờ đây, cả ba lẫn mẹ tóc đã điểm trắng. Nó đứng lặng im
và thấy buồn buồn…
Mẹ làm việc suốt ngày mà
chẳng bao giờ than vãn một điều gì. Nó thương mẹ lắm nhưng chưa bao giờ nói
được câu: Con thương mẹ hay con yêu mẹ. Nhưng không nói ra những câu ấy không
đồng nghĩa với việc nó không thương ba mẹ. Nó luôn giấu cảm xúc của bản thân,
nó chỉ có thể thể hiện bằng hành động để ba mẹ hiểu đó là học thật tốt. Cuộc
sống vốn khó khăn đã khiến nó biết tính toán và lo nghĩ hơn. Cứ mỗi lần nhớ
nhà, nhớ mẹ là nó lại khóc… thường ngày nó mạnh mẽ lắm cơ mà sao lại dễ khóc
thế chứ? Nó luôn tự nhủ rằng mình sẽ học tốt, ra trường kiếm việc làm rồi sẽ
giúp đỡ được cho ba mẹ. Có lần nhớ quá đến nỗi nó phải ngồi dậy viết thư cho ba
mẹ, nhưng không gửi.
Mười hai giờ đêm rồi nhưng
nó vẫn trằn trọc không ngủ được. Nó lại nhớ mẹ…
Hôm nay nghe tin có gió mùa
về, thời tiết thay đổi, không biết mẹ có bị đau nhức tay chân với mệt mỏi không
nhỉ?
Mẹ
ơi! Con gái nhớ mẹ quá, nhớ cả nhà nữa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét