Hồi bé, trước khi em trai Thổ Đàn ra đời, tôi được bố mẹ
cưng chiều hết mực. Vì tóc tôi vừa mỏng vừa có màu vàng nên được mẹ gọi là “nha
đầu Hoàng Mao”, mẹ thường ôm tôi vào lòng và hát: “Hoàng Mao ngoan! Hoàng Mao
ngoan, Hoàng Mao là tài sản quý giá của mẹ...”. Lúc đó tôi rất hạnh phúc.
Trong thôn tôi có luật nếu cặp vợ chồng nào có con đầu
lòng là con gái thì được phép sinh thêm con thứ hai. Mẹ tôi không muốn nhưng bố
thì lại muốn có thêm em bé, và cho đến năm tôi lên 5, mẹ tôi sinh thêm một đứa
em trai, nó tên là Thổ Đàn.
Từ khi có em trai, vị trí của tôi trong nhà, nhất là
trong mắt bố mẹ không còn như trước nữa. Có một lần, em trai ngủ say, tôi sà
vào lòng mẹ và nói: “Mẹ ơi, mẹ ôm Hoàng Mao đi, Hoàng Mao ngoan, Hoàng Mao là
tài sản quý giá của mẹ...”. Mẹ vừa nghe xong liền nhìn tôi lạnh lùng nói: “Con
không thấy mẹ đang mệt hả? Nha đầu lớn như thế rồi còn đòi mẹ ôm? Con đi ra
giặt mấy cái tã cho em đi...” Tôi nước mắt rưng rưng nhưng vẫn đi giặt tã, bởi
tôi biết rằng, tôi không còn là tài sản quý giá của mẹ nữa.
Thổ Đàn dần trưởng thành, tôi cũng rất thích đứa em trai
này. Nhưng nó vô cùng nghịch ngợm, mới tí tuổi đã xấu tính, làm chuyện xấu sau
đó lại đổ tội cho tôi, nhưng bố mẹ thì thường bênh vực nó và người cuối cùng bị
đánh không ai khác ngoài tôi.
Có một lần, nhà tôi có nuôi một đàn gà con, lúc bố mẹ
không ở nhà, nó liền bắt gà để chơi, tôi ngăn cản nhưng nó không nghe. Cuối
cùng, nó bóp chết bốn con gà, bố mẹ về nó bảo là tôi làm. Bố nổi giận phạt tôi
quỳ trước cửa, tôi khóc và ánh mắt hướng về phía mẹ để cầu cứu, nhưng mẹ lại
nói một câu rằng: “Cho dù Thổ Đàn có bóp chết gà đi nữa thì cũng là do con, ai
bảo con không làm tốt vai trò của người chị chứ...”. Tôi không biết nói gì chỉ
biết khóc nức nở.
Thổ Đàn rất thích nghịch nước, quanh nhà tôi lại đều có
ao nên bố mẹ rất lo lắng, họ sợ nhỡ may em trai tôi nghịch nước lại bị rơi
xuống ao nên họ trông chừng em rất chặt. Nhưng bố mẹ còn có việc phải làm nên
không thể suốt ngày ở nhà trông em được, vậy nên giao cho tôi trông. Từ đó trở
đi, tôi phải luôn để mắt tới em, một phút cũng không được rời. Bố mẹ luôn miệng
cảnh báo tôi: “Hoàng Nha, con nhớ phải trông em cho cẩn thận, nếu em có mệnh hệ
gì, bố mẹ sẽ đánh chết con đấy!”. Tôi biết rõ trách nhiệm của mình nhưng chuyện
đáng sợ cuối cùng cũng xảy ra.
Mùa hè năm đó, thời tiết nóng bức khó chịu,tôi luôn đi theo Thổ Đàn. Bố mẹ đưa cho tôi một chiếc gậy tre và nói rằng nếu em trai không nghe lời ra ngoài nghịch nước thì lấy gậy đó mà đánh.
Buổi chiều hôm đó, trời nóng như lửa đốt, tôi được bạn bên nhà hàng xóm cho mượn một cuốn truyện nhỏ. Vốn dự định để tối về đọc nhưng tôi không chờ được đến lúc đó. Thế là, tôi liền bày ra trò cho em trai nghịch bùn, trò này trước giờ nó chưa từng chơi nên vô cùng thích thú. Nhìn nó chơi không biết mệt nên tôi yên tâm đi đọc sách, dần dần tôi bị cuốn hút bởi câu chuyện thú vị đó…
Lúc đọc xong truyện, tôi giật mình ngẩng đầu lên thì đã
không nhìn thấy em ở đâu nữa, tôi vội vứt quyển truyện và chạy khắp nơi tìm em
nhưng vô ích. Tôi lại chạy ra ao và vô cùng hoảng loạn khi chỉ nhìn thấy đôi
giày nhựa của em nổi lênh đênh trên mặt nước, Thổ Đàn bị rơi xuống ao rồi.
Vì mải mê đọc truyện nên tôi tưởng rằng em trai rơi xuống
ao chết đuối
“Thổ Đàn ơi!...” Tôi hét lên trong tuyệt vọng.
Cái ao đó rất sâu, đừng nói là trẻ con, ngay cả người lớn
rơi xuống đó cũng không bơi lên được. Lúc đó, tôi hoảng loạn vô cùng, mọi người
xung quanh thì đều ra ngoài làm việc hết, nói rồi tôi vừa khóc vừa tìm cách
chạy trốn: em trai rơi xuống ao lúc nào tôi không biết, nó rơi như thế nào tôi
cũng không biết, chắc chắn là nghịch bùn xong nó liền ra ao rửa tay và bị rơi
xuống ao, em trai chết đuối rồi! Em trai chết đuối, chắc chắn bố mẹ sẽ đánh
chết tôi. Nghĩ đến đó, đôi chân tôi như mềm lại, không thể chạy được nữa, tôi
phải làm thế nào đây, tôi không muốn bị bố mẹ đánh chết. Để cứu sống mình, tôi
cắm đầu cắm cổ chạy đi, cuối cùng chạy đến một bến tàu, tôi không biết mình
đang đi đâu nữa, lúc đó trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ là tôi phải chạy đi
thật xa, không được để bố mẹ tìm thấy, nếu không thì tôi chết chắc…
Sau đó, tôi đi đến một nơi rất xa và được một đôi vợ
chồng cứu giúp. Họ hỏi tôi nhà ở đâu để đưa về nhưng tôi chỉ khóc và không nói
địa chỉ nhà. Rồi tôi được họ nhận làm con nuôi, từ đó trở đi, tôi bắt đầu một
cuộc sống mới, tôi có một cái tên mới nhưng đêm nào tôi cũng nằm mơ thấy ác
mộng, mơ thấy em trai tôi chết đuối, mơ thấy bị bố mẹ đánh chết, không lúc nào
tôi ngủ ngon được.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi học xong cấp ba và thi đỗ
vào một trường Đại học có danh tiếng. Vào một ngày nọ, tôi tình cờ đọc được tin
tức trên báo và trong lòng đan xen lo lắng lẫn sợ hãi.
Tôi quyết định về thăm bố mẹ đẻ, tôi khéo léo kể cho bố
mẹ nuôi về thân thế của mình, không ngờ bố mẹ nuôi lại nói rằng: “Nha đầu này,
tại sao con không nói sớm với bố mẹ? Mấy năm qua khổ cho con rồi. Cái chết của
em trai là do lỗi của con nhưng hổ dữ có ăn thịt con bao giờ đâu, làm sao có
thể đánh chết con được?”. Bố mẹ đồng ý để con trở về nhà nhưng sau này bất kể
lúc nào rảnh con đều có thể về đây, ở đây còn có bố, có mẹ,…”
Nghe được những lời này, nước mắt tôi rơi như mưa, bố mẹ
nuôi đối với tôi thật tốt. Cuối cùng, tôi cũng lên xe về nhà. 10 năm trôi qua,
cảnh vật trong thôn đã thay đổi nhiều. Đến cổng làng, tôi nhìn thấy một ông cụ
tóc bạc phơ đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi có cảm giác người này rất quen
nhưng nhìn không ra đó là ai. Lúc đó, ông lão ấy nhẹ nhàng hỏi: “Con, con là
Hoàng Nha đầu ư?” Tôi ngạc nhiên rồi vội hỏi: “Sao bác biết con là Hoàng Nha
đầu ạ?” Ông bước lại gần rồi nắm chặt lấy tay tôi: “Hoàng Nha đầu à! Bố là bố
con đây, con nhận không ra à? Bố vừa nhìn đã biết là con rồi nhưng không dám
nhận bởi con thay đổi quá nhiều”.
“Trời ơi! Trước mắt tôi là người bố to khỏe, tinh anh
trước kia sao?” Nhìn kỹ thì đúng là bố rồi! “Bố ơi!...” Tôi ôm chầm lấy bố vừa
hét vừa nhảy lên, rồi bố dắt tôi trở về nhà, vừa đi vừa gọi to: “Mẹ Thổ Đàn à,
Hoàng Nha đầu về rồi này,..”
Người mẹ mà tôi ngày đêm mong nhớ đang đứng trước khoang
cửa.
“Mẹ ơi!” Tôi bỏ ba lô xuống và gọi to. Nhưng điều kỳ lạ
là, mẹ không hoan nghênh tôi, ánh mắt ngờ nghệch, miệng luôn lẩm bẩm không ngớt
lời. Tôi chạy đến nắm tay mẹ rồi khóc: “Mẹ ơi, mẹ nhìn con đi, con là Hoàng Nha
đầu này, Hoàng Nha đầu của mẹ đây!” Bố tôi đứng bên cạnh sốt ruột nói: “Mẹ Thổ
Đàn à, Hoàng Nha quay về rồi này!”.
Mẹ lướt mắt nhìn tôi, sau đó cười thảm: “Ở đâu ra một tên
chết tiệt mạo nhận Hoàng Nha của tôi chứ, nó đang ở nhà đây mà!”. Nói rồi, mẹ
ôm lấy con búp bê rồi nói nhỏ: “Đây mới là Hoàng Nha của tôi này!”. Tôi ngây
người không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bố thở dài rồi bắt đầu kể hết mọi chuyện cho tôi nghe, bố
nói mẹ bị kích động mạnh nên hóa điên, bà ấy bị thế hơn mười năm rồi. Chân tôi
mềm nhũn ra và quỳ xuống dưới chân mẹ: “Mẹ ơi, là con có lỗi với mẹ, năm đó nếu
con trông em thật tốt thì em đã không bị chết đuối, mẹ sẽ không bị kích động
như thế này, là do con hại Thổ Đàn,hại mẹ, hại cả gia đình ta...”
“Cái gì? Con vừa nói cái gì?” Bố sốt ruột hỏi tôi.
Tôi khóc và kể lại năm đó do mải mê đọc truyện nên để Thổ
Đàn một mình nghịch bùn, cuối cùng bị chết đuối, tôi vì sợ bị bố mẹ đánh chết
nên mới chạy trốn thật xa. Không đợi tôi kể xong, bố liền nói: “Hoàng Nha ơi là
Hoàng Nha, sao con hồ đồ thế! Em trai con vốn dĩ không bị chết đuối...”
Thì ra năm đó, em trai nghịch bùn bẩn nên ra ao để rửa
tay, lúc rửa không may để giày rơi xuống nước, nó sợ tôi đánh nên trốn sau ngôi
nhà khuất trong đám cỏ kia và ngủ quên ở đó, còn tôi thì nhìn thấy đôi giày
trôi trên mặt ao nên cứ tưởng nó bị chết đuối.
Bố kể tiếp: “Năm đó, mẹ con chạy tìm con khắp nơi, bà ấy
như phát điên. Sau đó, mẹ con nhìn thấy chiếc giày của em con trên mặt ao nên
bà ấy nghĩ rằng vì cứu em nên con đã bị chết đuối, bà ấy khóc đến chết đi sống
lại. Nhưng bố đi mò cả ngày trời cũng không thấy xác con, mẹ con hoảng loạn nhờ
mọi người trong thôn tìm kiếm nhưng kết quả vẫn là sống không thấy người, chết
không thấy xác. Mẹ con lại nghi ngờ rằng con bị kẻ bắt cóc bắt đi, bà ấy liền
dán cáo thị khắp nơi, bất kể xa thế nào cũng chạy đi tìm bằng được con. Nhưng
một lần tìm là một lần vô vọng, thần kinh mẹ con dần dần có vấn đề, đang lúc
nửa đêm thì gọi bố dậy rồi bảo thấy con đang học, rồi bắt bố đi cứu con. Không
phải là bố không cứu mà vấn đề ở chỗ bố không biết đi đâu tìm con cả….Có một
hôm, bà ấy từ ngoài vào và nói rằng đã tìm được con, bố giật mình tưởng thật,
nhưng khi nhìn thì đó không phải con mà là một con búp bê. Bà ấy thật sự hóa
điên rồi. Kể từ hôm đó, bà ấy suốt ngày ôm con búp bê, ai dám cướp nó đi, bà ấy
liền liều mạng với người đó. Nhất là vào mùa hè, bà ấy lại càng ôm con búp bê
chặt hơn…Mấy năm nay, ngoài việc tiếp tục tìm con, bố còn đi chữa bệnh cho mẹ
con, không biết đã khám bao nhiêu bác sỹ rồi nhưng vẫn không chẩn đoán chính
xác được căn bệnh. Em trai con rất hiểu chuyện, từ cấp hai năm ngoái, nó không
đi học nữa và đi theo những người trong làng đến miền Nam để làm việc nhằm kiếm
tiền chữa bệnh cho mẹ con, đồng thời cũng là để tìm con luôn…”
Nghe bố nói, tôi khóc to thành tiếng, bố lau nước mắt cho
tôi rồi an ủi: “Hoàng Nha à, đừng khóc nữa, về nhà là tốt rồi, lần này bệnh của
mẹ con có hi vọng rồi đấy. Mẹ con nhớ con nên mới phát bệnh như vậy...”
Đúng vậy, tâm bệnh phải dùng tâm để chữa. Việc tôi cần
làm bây giờ là khơi gợi mẹ nhớ lại hồi ức, giúp mẹ nhận ra tôi chính là Hoàng
Nha. Tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch, mẹ dần dần không xa lánh, đối đầu với tôi
nữa mà cởi mở nói chuyện với tôi nhiều hơn.
Bố động viên tôi không được nản lòng, bệnh tình của mẹ
không phải ngày một ngày hai mà là mười mấy năm rồi. Chỉ cần còn một tia hi
vọng, tôi cũng cố gắng hết sức.
Một hôm, tôi nói với bố mua về mấy con gà con, mẹ tôi
nhìn thấy liền vui vẻ như một đứa trẻ. Nhân lúc mẹ không để ý, tôi bóp chết bốn
con gà rồi nói với bố: “Bố còn nhớ chuyện gà chết năm xưa không ạ, người bị gán
tội bóp chết gà là con, sau đó bố và mẹ phạt con phải quỳ ngoài cửa đấy ạ”.
“Nhớ chứ, sao mà bố quên được, lần đó là bố mẹ đã trách
nhầm con, con còn trách bố mẹ à?”
“Con làm sao trách bố mẹ được, con muốn bố lại tức giận
một lần nữa để con quỳ xuống trước mặt mẹ..”
Bố tôi liền làm theo yêu cầu của tôi, ném bốn con gà
xuống đất và tức giận bắt tôi quỳ xuống trước mặt mẹ. Thấy thế, mẹ tôi hốt
hoảng và càng ôm chặt con búp bê vào lòng hơn. Tôi hướng về phía mẹ cầu cứu,
không nói một lời, nước mắt giàn giụa: “Mẹ ơi, không phải con bóp chết gà đâu,
là do em trai lấy làm đồ chơi nên làm nó chết, bố mẹ đừng chỉ nghe em trai nói
mà không nghe con chứ…Mẹ ơi, mẹ tin con đi, con không hề nói dối, con luôn nghe
lời mẹ, con là đứa con ngoan mà,..”
Lúc đó, mẹ bỗng quay người lại, hai đôi mắt ngấn lệ nhìn
thẳng vào nhau, tay mẹ tôi buông lỏng, con búp bê trong lòng rơi xuống đất. Tôi
cứ quỳ như thế trước mặt mẹ, hai tay ôm chặt lấy chân mẹ: “Mẹ ơi, mẹ hãy ôm con
đi, con rất muốn nghe mẹ hát “Hoàng Nha ngoan, Hoàng Nha là tài sản quý giá
nhất của mẹ...”
Bỗng nhiên, mẹ cúi người xuống, không phải để nhặt búp bê
mà là ôm chặt lấy tôi.
“Mẹ!” Tôi khóc trong niềm hạnh phúc.
Sưu tầm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét