Chuyện kể rằng có một người
con trai. Từ bé mồ côi cha. Lớn lên và trưởng thành trong sự bao bọc và tình
yêu thương của mẹ. Suốt mấy chục năm trời, Bà cực nhọc, ròng rã nuôi con.
Nhưng suốt thời thơ ấu cả khi lớn lên, lúc nào Người Con cũng ghét Người Mẹ,
không bao giờ giới thiệu cho ai gặp Mẹ mình cả, không cho Mẹ đến trường vì sợ
bạn bè trêu chọc, chế giễu mình. Và lí do chỉ đơn giản là… bà mẹ bị mù một mắt.
Ngày nọ, Người Mẹ nhớ người Con quá, ghé qua trường thăm con. Người Con thấy mẹ
đến liền ra nói: “Tại sao bà lại đến đây? Bà đến đây làm gì? Bà làm tôi xấu hổ
và ngượng ngùng với tất cả mọi người… tôi thực sự ghét bà”. Người Mẹ mù buồn bã
đau đớn, nước mắt bà chảy ra một bên mắt kia. Lặng lẽ nhìn đứa con trai rồi ra
về.
Ngày hôm sau Người Con đến
lớp, các bạn học cùng lớp la lên chế giễu: “Ôi mày ời! Kinh quá. Nhìn mẹ mày
xấu xí quá. haha” cả lớp mỉa mai. Chế giễu người con thậm tệ. Cậu ta khóc, khóc
vì tủi nhục, khóc vì mẹ mình xấu xí đến kinh sợ.
Lúc về nhà Người Con nói
với mẹ mình: “Tôi muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Tôi muốn bà không ở ngôi
nhà này nữa. Bà làm tôi xấu hổ ghê gớm đấy. Bạn bè tôi chế giễu tôi. Họ khinh
thường tôi. Họ ghê tởm bà. Bà hiểu không?”. Bội bạc. Đó là 2 từ để dành cho
những lời lẽ vô lương tâm của anh ta. Anh ta không hề để ý đến cảm xúc của mẹ.
Không thể hiểu hết được cái giá trị của tình thương… Và cũng đâu hiểu được sau
sự thật ấy là cả một nỗi buồn u uất mà suốt đời bà mẹ dám hi sinh… dám đối mặt
để cho con một hình hài như bây giờ. Anh ta trốn chạy thoát khỏi căn nhà u ám
đấy. Bỏ mặc người mẹ già cô đơn, đau đớn… Bà nín thinh. Bà không dám gọi một
tiếng con để mong chờ anh ta quay lại. Bà chỉ biết giấu nỗi buồn qua những giọt
nước mắt chảy ngược vào tim…
Anh ta trưởng thành.. Và
bắt đầu một cuộc sống mới.. Một cuộc sống khi không có mẹ kề bên và chăm chút
nữa… Và rồi sau những tháng ngày miệt mài và cần mẫn bên đèn sách. Anh ta đã
dành được 1 suất học bổng du học bên Singapore. Anh ta chắc hẳn hạnh phúc lắm!
Niềm vui đạt được nguyện vọng mà chính mình đặt ra. Sung sướng khi được đền đáp
bởi những nỗ lực không ngừng. Anh ta đâu biết, bên cạnh niềm vui ấy, còn đâu đó
những nỗi buồn đọng lại trong kí ức người mẹ… Đâu đó những nỗi lòng thổn thức
không thể cất lên thành tiếng.
5 năm sau Người Con học
thành tài lập gia đình. Anh ta có vợ và có 2 con đều giàu có, có một gia đình
hạnh phúc và ấm cúng. Người Con cũng gửi tiền về xây cho mẹ một ngôi nhà nhỏ và
hàng tháng gửi chút tiền về cho mẹ. Người Con tự nhủ thế là mình đã làm tròn
bổn phận của người làm con.
Và giữa anh với mẹ có một
giao ước. A ta không bao giờ muốn gặp bà mẹ… Không bao giờ muốn nhìn thấy bà mẹ
trên cõi đời này nữa… “HÃY TRÁNH XA TÔI RA”…
Và rồi một ngày. Khi nỗi
nhớ trong lòng bà mẹ cồn cào lên, dâng cao lên. Bà không thể chịu đựng được
nữa. Bà quyết định sang Singapore bằng được. Để được nhìn thấy đứa cháu nội lớn
lên như thế nào. Để được một lần cuối trông thấy hình hài đứa con trai nay giờ
ra sao. Chỉ một lần thôi… Và cũng là lần cuối.
Đứng trước cái cổng cao lớn
và sang trọng nhà người con trai. Bà thầm vui, thầm mỉm cười vì con mình giờ
đây thành đạt và yên ấm đến thế nào. Trước cái cổng đồ sộ với những đường nét
thiết kế tinh xảo và tuyệt đẹp ấy. Người ta thấy một bà lão già nua, ốm yếu.
Bịt một bên mắt. Tay cầm chiếc nón lá, Với bộ quần áo đơn sơ trông thật thảm
thiết. Một sự đối lập hoàn toàn…
Chợt!!! đứa cháu nhỏ chạy
ra. Theo một phản xạ tự nhiên khi có người lạ tới… Chưa kịp vui… Chưa kịp hồ
hởi và mừng rỡ… Người mẹ đã phải kìm nén những giọt nước mắt mặn đắng. Khi đứa
cháu khóc thét lên và sợ hãi với hình dạng của bà.
Người con trai từ trong
bước ra. Ngạc nhiên và phần nào bực tức. Anh ta quát mắng: “Bà còn sang đây làm
quái gì nữa? Bà đã làm tôi xấu hổ và tủi nhục đến thế nào rồi. Giờ bà không
buông tha cho tôi? Không để tôi có một cuộc sống bình yên nữa sao?”. Thế đấy…
đó là những gì bà chờ đợi và mong mỏi thì giờ đây lại bị đối xử như vậy đấy! Bà
ngoảnh lại… Chào con và nhìn đứa cháu ngây thơ bé dại… Lặng lẽ đi về. Trong
lòng không khỏi những nỗi đau xót. Bà bước đi… Vẫn cứ bước… Những bước chân lê
thê dài vô định…
Một hôm Người Con nhận được
thư gửi tới nhà, mời về họp lớp cũ tại Việt Nam . Anh ta phải nói dối vợ là đi
công tác xa nhà. Người Mẹ biết tin Con về họp lớp tại quê nhà. Bà vui lắm…
Nhưng không dám gặp con. Bà sợ bị con hắt hủi. Sợ cái ánh mắt tức giận ghê gớm
ấy lại hiện lên trong con. Trong suốt buổi họp lớp đó, có những người bạn thân
hỏi han anh ta về gia đình, và… về “mẹ”… Chợt… Những kí ức lại ùa về. Những yêu
thương nào đâu đã vút bay theo năm tháng… Mẹ anh giờ ra sao? Mẹ anh như thế
nào? Bà sống tốt hay bệnh tật gì không?… Hàng tá những câu hỏi. Những thắc mắc
khiến anh không khỏi suy nghĩ… Và… Anh nhớ… Và có chút đau… Anh vội vã về thăm
mẹ. Anh muốn được nhìn thấy mẹ. Muốn… và có những cái muốn chẳng thế điễn tả
thành lời…
Nhưng nào ngờ. Khi chưa kịp
nói ra những nỗi lòng thổn thức. Chưa kịp ôm hôn mẹ lần cuối.. Mẹ anh đã qua
đời.. Đã vĩnh viễn ra đi…
“Con trai yêu!
Mẹ xin lỗi vì đã không đem
đến cho con những tháng ngày bình yên thuở bé…. Mẹ xin lỗi vì đã làm trò cười
cho thiên hạ. Khiến con lún sâu vào vòng quay của sự tủi nhục và đau đớn. Mẹ
muốn lắm. Muốn ra đi. Muốn sống ở thế giới khác. Để cho con khỏi lo phiền. Khỏi
bực tức khi mẹ còn trên cõi đời nữa… Và giờ mẹ đã được toại nguyện..
Con biết không? Mẹ yêu con…
Nhiều lắm! Mẹ có thể đánh đổi. Có thể hi sinh đôi mắt của mình dành cho con… Hi
sinh cuộc sống của mẹ để cho con được thấy ánh sáng mặt trời… Con đã bị hỏng
một bên mắt do một vụ tai nạn hồi bé… Mẹ thật sự khóc rất nhiều… Khóc vì đứa
con tôi không mang hình hài nguyên vẹn như những đứa trẻ cùng lứa. Nhà mình
nghèo lắm. Mẹ không thể có đủ tiền chữa trị cho con. Mẹ bán hết tất cả những đồ
đạc trong nhà, làm mọi cách để bác sĩ thay mắt cho con. Mẹ chưa bao giờ cảm
thấy hối hận. Chưa bao giờ biết đau. Mẹ yêu con không thể nào kể xiết. Và mẹ
muốn đem lại cho con những gì tuyệt vời nhất mà mẹ có thể…
Hi vọng khi mẹ rời xa con
rồi. Đừng xa lánh. Đừng ruồng rẫy ghét bỏ mẹ nữa nhé! Con hãy sống tốt và chăm
lo những đứa cháu nội nhé..
Yêu con!…”
Cầm trên tay lá thư những
người hàng xóm còn giữ lại… Họ cũng nghẹn ngào… Họ nói. Mẹ anh khi chết. Tay
vẫn nắm chặt tờ giấy và ghi rõ rành mạch: “Phải gửi con trai tôi…” Đó cũng là
lời trăn trối cuối cùng của mẹ dành cho anh…
Cầm trên tay lá thư… Anh khóc!… Đó là những giọt nước mắt thật sự. Nó không
chứa đựng tủi nhục. Không phải là vì lòng tự tôn như trước nữa, mà bằng cả con
tim, bằng cả nỗi đau đớn… nỗi oán hận bản thân khi đã đối xử tệ bạc với mẹ… Và
chắc gì… Người mẹ của anh đã ra đi trong sự thanh thản mà bà hằng mong ước… Ra
đi, nhưng chưa đc nghe thấy tiếng con gọi… Ra đi, mà trong lòng nặng trĩu những
uất ức… Ra đi… Mãi mãi. Sẽ chẳng có sự hồi sinh lần nào nữa. Sẽ chẳng có một
ai… thương yêu anh ta… Và dám đánh đổi tất cả để cho con 1 cuộc sống tốt đẹp
sau này.
Đôi
mắt của anh… cũng là đôi mắt của mẹ. Ánh sáng của anh… Cũng là bóng tối của mẹ.
Trong khi a được nhìn thấy cuộc sống mới thì cũng là lúc anh mất đi tất cả… Mất
rồi… Sẽ chẳng bao giờ lấy lại được đâu… Vì vậy! Hãy trân trọng những gì mà ta
có. Để rồi mất đi đừng bao giờ hối tiếc!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét